VỀ
LUYỆN NGỤC LÀ LÀM SAO ?
1.- Cứ như phép đạo dạy thì luyện ngục
là chốn Đức Chúa Trời công thẳng vô cùng đã dựng nên cho được phạt những linh
hồn kẻ chết đang khi mắc tội mọn, hay là đền những tội trọng mình chưa đủ, là
ngục Đức Chúa Trời giam tạm những linh hồn chẳng mắc tội đến nỗi phải xuống hoả
ngục, song chưa sạch cho trọn cho đủ, cho đáng lên thiên đàng.
Luyện ngục chẳng phải là thiên đàng vui
vẻ thanh nhàn, chẳng phải là hoả ngục đầy hình khổ rất dữ, bên là nơi thiên
đàng, bên là hoả ngục.
Hình khổ luyện ngục cũng đau đớn như
hình khổ hoả ngục; nhưng mà kẻ chịu những hình khổ ấy là kẻ lành kẻ thánh,
chẳng phải là kẻ dữ kẻ mắc tội trọng như kẻ ở hoả ngục đâu. Luyện ngục là chốn
tối tăm khốn nạn, nhưng mà kẻ phải giam trong ấy sẽ được ra chẳng phải giam đời
đời như kẻ ở trong hoả ngục đâu. Lửa luyện ngục cực nóng cực dữ như hoả ngục;
nhưng mà ngày sau nó sẽ tắt đi, chẳng có cháy mãi như lửa hoả ngục đâu.
Khi các linh hồn nơi luyện ngục đã đền
tội mình cho đủ, và trả nợ mình cho xong, và được thanh sạch cho trọn, Đức Chúa
Trời sẽ cứu lấy cho khỏi chốn đau đớn ấy mà đem lên thiên đàng. Ta cứ những
điều này mà suy, liền biết Đức Chúa Trời đã lập luyện ngục tạm vậy mà thôi. Đến
khi đã phán xét chung đoạn thì người sẽ tắt, sẽ bỏ lửa ấy đi, chẳng còn để nữa.
Cứ như lời những kẻ thông thái nói, thì
luyện ngục ở chính giữa trái đất liền với hoả ngục. Ấy luyện ngục thì làm vậy.
Ấy là nơi hầu hết các kẻ có đạo phải giam cầm khi chết rồi, lúc linh hồn lìa
khỏi xác đoạn, vì chưng cứ như lời các thày lý đoán dạy chẳng có mấy kẻ chết
đoạn được lên thiên đàng ngay, hầu hết mọi người khi chết rồi phải ở luyện ngục
cả, trừ những trẻ con chết chưa đến tuổi khôn.
Ấy là nơi ông bà cha mẹ, anh chị em họ
hàng bạn hữu nghĩa thiết của ta đã qua đời đang phải giam phạt bây giờ. Cũng là
nơi chẳng khỏi bao lâu ta cũng sẽ phải giam cầm nữa; vì chưng khó trông đến giờ
chết ta được thanh sạch cho trọn, được đền tội lỗi ta cho đủ ở đời này, cho
đáng lên thiên đàng đâu.
Vì vậy, ta phải chịu khó hãm mình đền
tội ở đời này, cho khỏi phải giam phạt lâu năm trong luyện ngục đời sau.
2.- Vì những lẽ nào Đức Chúa Trời dựng
nên luyện ngục ?
Vậy khi người ta chết đoạn, thì linh hồn
liền đến trước toà Đức Chúa Jesu mà chịu phán xét riêng. Linh hồn nào sạch hết
mọi tội, thì được lên thiên đàng lĩnh lấy phần thưởng cực trọng vô cùng; còn
linh hồn nào mắc tội trọng thì phải bỏ xuống hoả ngục chịu hình khổ đời đời;
song lẽ những linh hồn mắc tội nhẹ mà thôi, hay là đền tội trọng mình chưa đủ
chốc ấy làm sao ? Những linh hồn chưa được sạch tội cho trọn không đáng lên
thiên đàng; nhưng mà chẳng mắc tội trọng, chẳng đáng sa hoả ngục thì sẽ đi đâu
? Chớ thì những linh hồn ấy chẳng được xem thấy mặt Đức Chúa Trời mãi cho đến
đời đời sao ?
Đức Chúa Trời thượng trí vô cùng đã tìm
thế liệu cách cho những linh hồn ấy được nhờ, mà chẳng bỏ phép công bằng, chẳng
mất đức thương xót. Người đã dựng nên luyện ngục ở giữa thiên đàng và hoả ngục,
mà giam phạt những linh hồn ấy cho đến khi đền tội mình cho đủ và được thanh
sạch cho trọn. Ông Terluliano nói đến những hình khổ luyện ngục thì gọi là hình
khổ lòng thương xót Đức Chúa Trời đã bày ra.
Ta phải xưng ra chẳng phải vô cớ mà Đức
Chúa Trời dựng nên luyện ngục đâu, vì chưng ngục ấy rất cần cho các linh hồn
được đền vì những tội lỗi mình chưa đền kịp ở thế gian, và cho được thanh sạch
cho trọn, cho đáng hưởng sự cả sáng trên thiên đàng. Luyện ngục bởi lòng lành
Đức Chúa Trời mà ra , cùng như là phép bí tích mà chưa được sạch thì nhờ luyện
ngục cho được sạch cho trọn.
Vì vậy ta phải tạ ơn ngợi khen Đức Chúa
Trời lòng lành vô cùng đã dựng nên luyện ngục mà cứu chữa những linh hồn ông bà
cha mẹ anh em họ hàng bạn hữu ta, cùng vì người đã liệu thế cho ta được giúp đỡ
cứu chữa các linh hồn ấy cho khỏi luyện ngục cùng mở cửa thiên đàng ra cho các
linh hồn ấy được vào.
Lạy Đức Chúa Cha tôi tin thật Chúa tôi
đã dựng nên luyện ngục vì lòng thương xót linh hồn người ta; xin Chúa tôi
thương cho các linh hồn được chóng khỏi luyện ngục được nghỉ ngơi đời đời cùng
được sáng soi mãi chẳng cùng , Amen.
THÁNH TÍCH
Trong nhà dòng ông thánh Phanxico khó
khăn ở thành Pari có một thày dòng đạo đức sốt sắng cùng siêng đọc kinh cầu
nguyện, ăn chay đền tội, và giữ các luật phép trong nhà cho
ngặt, chẳng hề làm việc gì, nói lời gì
có hơi có bóng sự lỗi bao giờ, lại từng kể các việc lành phép nhà dạy, thì còn
làm thêm nhiều việc khác, như thể ăn chay đền tội, hãm mình nữa. Cho nên mọi
người trong nhà lấy thày ấy làm như thánh sống vậy.
Phải khi thầy ấy ngã bệnh nặng mà chết;
ai nấy đều tin thật thầy ấy được lên thiên đàng ngay. Cứ phép dòng ấy, hễ thày
nào chết, thì các thày khác phải làm ba lễ cầu cho linh hồn thày ấy. Vậy có một
thày bỏ chẳng làm lễ cho thày mới qua đời, vì nghĩ rằng: thày ấy đã được lên
thiên đàng ngay, chẳng phải qua luyện ngục cùng chẳng còn phải nhờ lời kẻ sống
cầu nguyện cho làm chi.
Khi táng xác thày ấy được mấy ngày, có
một lần thày kia đọc kinh ngoài vườn, thì thấy thày mới chết hiện về trước mặt
mình, có những ngọn lửa cháy lên rần rật khắp cả người, cùng kêu khóc những
tiếng thảm thiết rằng: “Ôi ! thày ôi ! xin thày thương tôi; xin thày làm lễ cầu
nguyện cho tôi vì tôi đang phải khốn nạn trong luyện ngục lắm lắm”.
Thày này thưa rằng: “Tôi sẵn lòng làm lễ
cho thày, nhưng mà bởi vì tôi tin thày đầy công nghiệp phúc đức thì nghĩ rằng,
thày đã được lên thiên đàng ngay, chẳng ngờ là thày còn phải giam phạt nơi
luyện ngục”. Thày kia trả lời rằng: “Thương ôi, chẳng ai hiểu được Đức Chúa
Trời là đấng công bằng nhường nào, và người phạt nặng những người mắc tội mọn
là thế nào nữa. Những việc người ta lấy làm trọn lành, thì người chẳng có kể là
trọn lành đâu, người ta không xem thấy sự lỗi nào thì Người xét thấy nhiều sự
lỗi lầm lắm; dù các thiên thần cũng chẳng được sạch trước mặt Người, phương chi
là loài người ta yếu đuối như tôi”.
Nói bấy nhiêu điều đoạn, thì thày ấy
biến đi. Thày này làm ba lễ cầu nguyện cho thày ấy như phép nhà dòng dạy xong
thì thấy linh hồn thày đã qua đời lên thiên đàng sáng láng tốt lành.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét